Trên sân thượng tòa nhà Coway Building, Băng Hà đang đứng trên ngọn tháp, gió lạnh gào thét thổi qua hai bên má, có thể xua tan đi chút lo nghĩ.
Hơi thở Tai Biến lưu giữ ở nơi này ít tới mức có thể bỏ qua, giống như sự tồn tại cấp Tai Biến kia chỉ lộ ra một chút hơi thở mà thôi chứ không làm gì cả.
"Không có khả năng, mỗi hành vi của sự tồn tại cấp Tai Biến đều có ý nghĩa, hắn rốt cuộc muốn làm gì..."
Băng Hà rơi vào trầm tư, anh thật sự không hiểu hắn thả ra hơi thở ở nơi này để làm gì.
Bỗng nhiên, Băng Hà đứng không vững, từ trên ngọn tháp tuột xuống, suýt chút nữa đã bị phần đỉnh nhọn của ngọn tháp đâm vào giữa hai chân.
Nhưng Băng Hà không kịp lo lắng tới chuyện này, một tay nắm chặt ngọn tháp, mắt nhìn về một hướng, trên mặt là biểu cảm kinh hãi không thể che giấu được.
"Cấp Tai Biến... không, còn trên cả thế!"
"Đáng chết, sao lại có thứ này tồn tại chứ!"
Băng Hà vội vàng từ đỉnh tháp nhảy xuống, nói với nhóm trợ thủ vẫn còn đang ngơ ngác mờ mịt của mình: "Đi theo tôi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Sau đó Băng Hà không chờ nhóm trợ thủ của mình mà trực tiếp nhảy xuống lầu.
Băng tuyết dưới chân Băng Hà tạo thành một cây cầu trượt làm anh di chuyển với tốc độ khó có thể tin nổi, mà mục tiêu của anh chính là khu chung cư của Liêu Gia Hân.
"Ông đã biết rồi, nơi có sức mạnh cấp Tai Biến xuất hiện không thể nào đơn giản!"
"Cũng biết tại sao hắn lại lộ ra hơi thở, đó là cảnh báo, cảnh báo chúng ta rằng sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn!"
Băng Hà tự cho là đã thấu suốt được nguyên do Ôn Văn tỏa ra sức mạnh.
"Xem ra, vị kia có thiện ý với chúng ta..."
"Cũng đúng, nếu hắn đã giáng xuống thế giới hiện thật từ rất lâu nhưng chưa từng tạo ra thảm án thì đã là thiện ý rồi."
Chỉ một khoảng thời gian ngắn khi nhảy xuống lầu, Băng Hà đã suy nghĩ xong vấn đề lập trường của Ôn Văn.
...
Biệt thự số bảy ở khu Tửu Tam, một bé trai tám tuổi dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Bé tên là Chu Nặc, mẹ bé rất là nghiêm, chỉ cần bé đòi ra ngoài chơi thì mẹ sẽ rất giận dữ, vì thế bé rất ít có cơ hội được ra ngoài.
Bình thường, bé thích nhất là nhìn sang căn biệt thự ở đối diện.
Người ở bên đó là dì Trần, dì từng là ngôi sao, ở trong mắt Chu Nặc thì dì Trần là người xinh đẹp thứ hai, người đẹp nhất chính là mẹ bé.
Ở tuổi này, Chu Nặc không hề có suy nghĩ gì xấu xa, chỉ đơn thuần là yêu thích mà thôi.
Bỗng nhiên Chu Nặc dụi dụi mắt, cảm thấy hình như mình bị hoa mắt.
Chỉ thấy trên cửa sổ biệt thự đối diện đột nhiên xuất hiện hai vết bàn tay máu đỏ au, sau đó dấu bàn tay kia ngày càng nhiều hơn, giống như đôi tay người dính đầy máu không ngừng cào cấu mặt kính.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau tới đây xem nè, nhà dì Trần bị làm sao á!"
Mẹ không trả lời, Chu Nặc cũng không để ý, tiếp tục nhìn sang căn nhà của dì Trần ở đối diện.
Đột nhiên cửa sổ đầy vết tay máu kia vỡ nát, sau đó, dì Trần từ trong cửa sổ bò ra!
Không sai, là bò ra, giống như con nhện bò ra ngoài, sau lưng dì mọc ra tám cái chân dài đầy da lông như chân nhện, những phần cơ thể khác cũng dính lại kết hợp với những thứ kỳ quái để dì ấy có thể tự bo bò qua bò lại trên vách tường.
Chu Nặc bị dọa tới dựng tóc gáy, bình thường bé vẫn luôn ở trong nhà, ngay cả phim kinh dị cũng không được tiếp xúc, nói chi là cảnh tượng đáng sợ tới vậy.
Dì Trần nhanh chóng leo lên mái nhà, hướng về phía bầu trời phát ra tiếng rít gào quỷ dị.
Theo tiếng rít đó, Chu Nặc phát hiện trong không khí xuất hiện một thứ bột khí màu xanh đậm trôi lơ lửng làm bầu trời trông xám xịt đi.
Mặt đất từng chút thay đổi màu sắc, bên trong tựa hồ có thứ gì đó đang quay cuồng làm đất vốn có màu đen biến thành vật chất màu xanh lá không rõ nguồn gốc, mặt bê tông cứng rắn cũng bị phủ một tầng dịch nhờn màu xanh lá có dạng lưới.
Chu Nặc sợ tới mức không nói nên lời, đúng lúc này dì Trần cũng chú ý tới sự tồn tại của Chu Nặc, trên trán mọc ra tám đôi mắt kép đỏ ngầu!
Sau đó, dì Trần bắt đầu bò tới nhà Chu Nặc!
Chu Nặc sợ tới bật khóc, quái vật muốn tới ăn bé.
Nhưng trong quá trình cô ta nhảy xuống thì trong biệt thự xuất hiện một cánh tay cường tráng vằn vện quỷ dị kéo cô ta vào trong biệt thự, tiếp đó bên trong biệt thự xuất hiện âm thanh đánh nhau rất đáng sợ.
Chu Nặc vừa khóc vừa chạy tới phòng bếp, bé muốn nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng làm bé khó hiểu là bình thường mỗi khi bé khóc một cái thì mẹ sẽ lập tức chạy tới dỗ dành, chị và ba cũng sẽ có phản ứng khác để quan tâm bé.
Nhưng lần này lại không có âm thanh nào cả, cứ như trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình bé.
Khi Chu Nặc ngẩng đầu nhìn lên thì sợ tới ngã quỵ xuống đất, bé thấy được một cái đôi chân đung đưa.
Đó là cha bé.
Trần nhà và đèn treo bị phủ đầy bởi một thứ giống như máu và thịt có màu xanh, nửa người trên của cha cũng bị dính vào đó, chỉ còn có đôi chân vô lực vùng vẫy đong đưa.
Trong lòng Chu Nặc có dự cảm không may, bé vừa chạy vừa bò vào phòng bếp, đến cửa thì lén nhìn vào trong chứ không dám tiến vào.
Bởi vì từ dư quang bé nhìn thấy thứ xúc tua máu thịt kỳ quái kia!
Bé không muốn nhìn thấy hình ảnh kế tiếp nữa.
Chu Nặc chạy về phòng của mình, trốn trong tủ quần áo không dám phát ra chút âm thanh nào, hi vọng không có ai phát hiện mình.
Qua hơn nửa tiếng, cả ngôi biệt thự không có chút âm thanh nào, nhưng Chu Nặc biết có chuyện cực kỳ khủng khiếp đang lặng lẽ xảy ra.
Đột nhiên cửa phòng bé bị mở ra, trái tim Chu Nặc hẫng đi nửa nhịp.
"Nặc Nặc, Nặc Nặc à, con ở đâu vậy, mẹ lo sắp chết rồi đây."
Nghe thấy âm thanh này Chu Nặc liền yên tâm, là giọng của mẹ, mẹ không sao thì tốt rồi.
Chu Nặc xuyên qua khe tủ nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở bên ngoài là một người phụ nữ tiều tụy đang cầm dao làm bếp.
Biểu cảm của người phụ nữ khá kinh hoảng, giống như bị dọa tới tan vỡ tinh thần nhưng vẫn cố tích góp dũng khí đi tìm kiếm con mình.
Vì vậy Chu Nặc mở cửa tủ, nhỏ giọng gọi: "Mẹ mau tới đây đi, bên ngoài có quái vật đó, chúng ta mau trốn đi, đừng lên tiếng."
Người phụ nữ nhìn thấy Chu Nặc hoàn hảo không bị gì thì có chút không kềm được, nước mắt rơi đầy mặt bổ nhào tới, ôm chặt lấy cậu bé, hai người cùng trốn vào tủ.
Bọn họ không chọn chạy trốn, bởi vì bọn họ biết ở bên ngoài có thứ càng đáng sợ hơn, so ra thì căn biệt thự này còn có thể xem là an toàn.
"Mẹ, khi nãy mẹ ở đâu vậy, Nặc Nặc sắp bị hù chết rồi." Chu Nặc nhỏ giọng hỏi.
Người phụ nữ đau lòng ôm lấy Chu Nặc, rơi lệ nói: "Mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, mẹ sẽ không rời khỏi con nữa đâu, bên ngoài đều là quái vật, chúng ta cứ trốn ở đây, chờ cứu viện."
"Dạ mẹ, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, không tách ra nữa."
Chu Nặc ngoẹo đầu mỉm cười nhìn mẹ mình, tai mắt mũi miệng trào ra dịch nhờn màu xanh đậm, giống như có thứ quỷ dị gì đó đang ngọ nguậy trong đầu thằng bé.
Lúc này người phụ nữ mới phát hiện phần tủ ở sau lưng Chu Nặc đã biến thành vật chất quỷ dị như máu thịt màu xanh.
Tức là, con trai cô sớm đã không còn là con trai cô nữa rồi.
Mà hành động liều chết tìm con của cô thật ra chính là tự chui đầu vào lưới...
Tiếng gào thét thảm thiết tuyệt vọng của người phụ nữ từ trong tủ truyền ra, sau đó dần dần im bặt.
Căn biệt thự ở đối diện của dì Trần hóa thành hang ổ của lũ nhện, hơn mười con người mọc ra bộ phận như nhện mờ mịt dò xét xung quanh.
Mà trong nhà Chu Nặc thì một lần nữa sáng lên ánh đèn ấm áp...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo